Em - người đàn bà bước ra từ buổi tối hôm qua
Giữa căn phòng lung linh sắc nến và hoa anh ạ!
Tim rạo rực sau ngần ấy năm băng giá
Ước được mãi trầm mình trong ánh mắt thiết tha
Nụ môi người ấm lại một mùa Đông ko xa
Ly rượu cay nồng em huyễn đêm hoa chúc
Anh dìu em ngất ngây trên đỉnh hạnh phúc
Hái trái mơ hồng giọt ái trọn khắc Xuân
Em run rẫy trút bỏ lớp áo trinh nguyên ngại ngần
Cùng người phiêu lưu cõi non bồng mê đắm
Người mạnh mẽ đưa tay chạm trái cấm
Người đàn bà trong em bước ra từ người
Buổi tối thật ngọt ngào nào dể ngoai nguôi
Cánh hoa- em thẹn thuồng chờ chú ong -người hút mật
Dịu dàng dìu nhau qua một đêm trăng mật
Dẫu phía sau lưng là vực thẳm của lãng quên
Hoàng hôn ơi ! trôi chậm để người kề bên
Ánh bình minh lên ko còn người bên cạnh
Vườn địa đàng rồi rơi vào hoang lạnh
Cuộc vui chóng tàn hoa phai nhạt sắc hương
Trút hết mặn mà trong đêm yêu thương
Chẳng muốn níu trái tim phút xao lòng của người ấy
Đi qua suốt một thời nông nỗi tim em sưng tấy
Cam phận cút côi...người hờn giận để làm gì !!!
" Ví dầu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ để rồi bậu đi "
Qua rồi xuân sắc nhu mì
Ong thông bướm tỏ đường đi...lối về
Rồi cuối cùng cô cũng phải quên anh
Người đàn ông đến với cô như một loài bướm