Tôi đếm được 99 giọt cafe chìm dần xuống đáy ly
thời gian cứ ngỡ dường như ngừng thở
những giọt cafe rơi xuống rồi lại vỡ
tôi chưa uống sao thấy đắng trên đầu lưỡi mình
có phải chăng như cơn gió vô tình
người đi qua tôi rồi nhẹ nhàng mất hút
chạy theo chút nắng mùa đông tôi tìm mộng mật
sao chỉ có ly cafe không đường
cũng chẳng đá không mật ngọt giọt sữa
đốt cháy mình vẫn chưa hết niềm thương
chiều qua nhẹ nhàng hơn những giọt cafe vỡ
chiếc lá bên đường tưởng chừng như ngừng thở
tôi ngừng quên nhấm nháp từng giọt cafe
không có nụ cười em hiện hửu trong từng chiếc lá
tôi ngừng quên để nhớ về nẽo xa xôi..
không có kĩ niệm nhung tôi...thấy sợ
cafe không đường vẫn đắng mãi trên môi........