Tháng 10 yêu thương
Ngày của tháng mười yêu thương mãi xanh dịu vợi. Sáng nay, mưa bão tả tơi, con đường em vẫn bước đi dâng đầy những nước như những giọt nhớ miên man trong đôi mắt em. Ngoài sân, giàn hoa tigon tím biếc, chị gió khẽ vô tình lướt qua làm rơi rụng cánh hoa mỏng manh, trông đáng thương làm sao! Gió về nhiều, khoảng sân chất đầy lá vàng ẩm ướt. Em trầm ngâm khẽ đếm bao nhiêu lá tựa như em đang đếm từng giây thời gian đang chầm chậm trôi một cách vô hình. Và em ngở rằng điểm dừng không còn xa quá.
Chiều nay em ngồi đây, trên khoảng sân bé nhỏ, bên cạnh là ly cafe đang nghi ngút khói. Em hít thật sâu như muốn mình cùng lan tỏa với từng giọt hương cafe ấy. Xa xa kia giàn dây leo cũngđã trổ bông, mấy chú chim non kéo nhau về xây tổ, bay lượn vòng tròn, ríu rít hoan ca. Trông đáng yêu làm sao! Nhưng khi mưa về, không gian lại thoáng chút cô quạnh, cỏ cây im lặng, bóng người khuất xa, mấy nhành hoa ngủ vùi khiến thanh âm vắng lặng. Đó là lúc em thấy mình...thật chơi vơi lạc lõng vô chừng.
Dạo gần đây em được quen chị, chị vô tình len vào từng giấc ngủ của em, chị đem lửa cho tâm hồn em thêm chút ấm. Ước gì có chị ở cạnh để em tựa mái đầu, chắc em sẽ thấy đêm dài thêm, căn phòng em ấm hơn và giấc ngủ sẽ ngon hơn. Em sẽ lại khúc khích cười vì hạnh phúc.
Có lẽ em nghĩ vẩn vơ rồi, đêm nay ngồi đây vẫn cảnh vật ấy nhưng tâm hồn em không lạnh lẽo như mọi đêm mà ấm áp hơn vui hơn và thoáng nghe lời của ai đâu đây thì thào vang lên: "Tháng mười, chị đã vụng về hút những cơn mưa nhốt vào trái tim khô hạn để từng đêm, từng đêm, nghe mưa không còn rũ trong hồn. Tháng mười, đón những tia nắng ấm áp sưởi ấm trái tim ngở hóa đá của em để em còn nghe rạo rực trong hồn . Tháng mười, năm nay em không còn cảm thấy.... rớt xuống vực sâu xa thẳm, chơi vơi... chơi vơi... chẳng nhận ra mình
Chị là chiếc lá xinh tươi, dù mùa đông có mang cơn gió lạnh về rét mướt, nhưng chị của em vẫn là tia nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn em, đưa tay dìu em qua vùng trời đen tối giá lạnh kia. Em sẽ cố vươn đôi tay khẳng khiu của mình để ôm chặt chị không để chị vuột khỏi em dù chỉ trong tích tắc. Vì em rất sợ lá sẽ bị gió thổi cuốn bay, em sợ lá sẽ úa vàng khi cơn mưa dai dẳng
Cười lên chị nhé, nhắm mắt lại cho em gửi trao một cái ôm nồng nàn da diết nhé. Dù ngày mai và... mãi mãi trên cuộc đời đầy giông gió, dù cho em rồi sẽ đi về đâu, chị rồi sẽ dần xa vì ngăn cách nhưng nguyện vẫn nhớ những kỷ niệm ngọt ngào từng đến và ở lại trong trái tim em
iu chị! Ngày gió mưa buốt giá, tháng mười ấm áp nơi tim em...