“ Mình rao bán nỗi buồn… không đủ để mình mua!”
Một sáng ngủ dậy, ra mở cửa, cầm đến ống khóa cửa nghe nó lành lạnh hơn mọi ngày. Cửa mở, một làn hơi gió nhẹ… mơ hồ chớm bấc. Sắp mùa đông rồi ư? Nhà ở phố, cửa đóng kín mít, đêm ngủ không nghe được tiếng mùa đi bên ngoài, sáng ra mở cửa mới hay là đêm qua trời đã chuyển, mùa thu đã lặng lẽ đi rồi. Một nỗi nhớ man mác bâng khuâng, không rõ nhớ điều gì! Chắc là nhớ mùa thu vừa chia tay mà ta vô ý chưa kịp có cái nhìn từ biệt.
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi…
Lời bài hát ngập nỗi bơ vơ nát ruột! Chỉ mong bầu bạn với chiếc lá thu vàng mong manh - biết chắc là rồi sẽ rụng - vậy mà đến sự rụng rơi ấy cũng bỏ ta mà đi! Xác lá ấy cũng bỏ ta mà đi…!
… Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười…
Bạn đã bao giờ nằm lặng, lắng nghe tiếng đời bên ngoài ồn ào náo nhiệt mà cảm thấy bơ vơ đến tận từng hơi thở? Bất chợt vọng về giọng nói âm quen của những người thân đã khuất xa… Giọng của chị ta đuổi con gà bươi luống rau sau chái bếp, giọng của ba ta gọi bác hàng xóm uống trà, giọng của bà xưa ru quạt cho ta ngủ trên bộ vạt tre… Tất cả giờ đã mù xa đâu còn có nữa…
Chợt nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi...
Hai lần lặp lại “giờ đây cũng bỏ ta đi”… nghe sao mà thương quá! Biết rằng chiếc lá, cánh buồm là những thứ không thể ở lại, thế nhưng đối diện với sự “giờ đây cũng bỏ ta đi” thì quá xót xa! Biết cuộc sống là vô thường nhưng đứng trước mọi sự chia tay, mấy ai bình thường được.
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về…
Buồn đến mức cảm thấy buồn bao nhiêu cũng không đủ, đến mức vờ phải buồn thì… buồn quá má ơi!!! Tự thấm vì 15 năm xưa mình đã viết:
……..
Tất cả rồi sẽ xa hút nhỏ nhoi
Chỉ hạt bụi trong mắt ta là lớn
Bạn lần lữa ra đi, mùa xuân thì đến sớm
Mình rao bán nỗi buồn...
không đủ để mình mua.
“Buồn ơi! Xin chào mi” vẫn còn lơ mơ lắm, “Buồn ơi! Xin cho gặp” mới là thê thảm siêu!
Buồn đến cảm thấy thiếu buồn thì buồn mênh mông quá…
Sao bỗng thèm được hú dài một tiếng như thiền sư:
Hữu thời trực thượng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư
(Đôi khi thượng đỉnh núi hoang
Buông dài một tiếng hú vang lạnh trời -
Ngôn hoài– Không Lộ thiền sư. Nguyễn Duy dịch)
Thôi thì không thể leo lên núi hét một tiếng cho đông cứng đất trời, đành lủi thủi giữa đời mà mơ mùa đông vậy!
Mong còn biết vui buồn…