ST: Hoàng Dững
Nói lối
Cánh đồng xa thơm mùi rạ mới
Gió giao mùa hương khói tỏa mênh mông
Khói đốt đồng trong chiều gió lộng
Phương Nam ơi! Tha thiết một câu hò.
Vọng cổ
Câu 1
Đêm Phương Nam thuyền ai bồng bềnh trên dòng sông huyền thoại, tôi nghe hương vị phù sa lay động trái tim...mình. Mãnh đất Phương Nam dào dạt ân tình. Tôi được sinh ra từ bùn lầy sông nước, từ mộc mạc quê mùa của vùng đất Phương Nam. Hương vị đồng bằng ngọt lịm đôi môi, trong hơi thở cũng mang nặng mùi xứ sở. Đêm Phương Nam cây đước cây tràm, cũng dịu dàng tỏa hương thơm ngát.
Câu 2
Tuổi thơ lớn lên bên trái bần nhánh ổi, thả ước mơ theo bao tháng năm dài. Ruộng lúa bờ tre tôi vẫn nhớ hoài. Ôi đẹp làm sao bức trang tuyệt mĩ, chiều trên đồng vang vọng tiếng hò vui. Những đêm về vằng vặc ánh trăng soi, rặng trâm bầu lặp lòe đèn đom đóm. Tiếng vạc kêu sương chạnh lòng bao nỗi nhớ, con vạc sành khắc khoải vọng cố hương.
Trăng thu dạ khúc vĩ
Dòng sông con sóng nhịp nhàng
Chèo khua con thuyền chầm chậm
Hò ơi câu hát quê mình
Tơ lòng như lời tâm sự
Chảy dài theo tháng năm
Ngọt ngào bao khúc sông.
Vọng cổ
Câu 5
Từng chang đước đong đưa dậy mình ôm biển mặn, rừng tràm ngát hương thơm gọi ong mật quay...về. Phương Nam ơi sâu nặng một câu thề. Sực nức trong tôi một thời kỷ niệm, tiếng sáo thả dài theo nhịp điệu quê hương. Tuổi thơ ơi sao mà nhớ mà thương, chiều từng chiều bên đàn trâu gậm cỏ. Lời nhớ lời thương với ai chưa dám ngõ, năm tháng qua mau giờ bậu đã sang bờ.
Lý con sáo
Đêm Phương Nam
Ai cất câu hò trên sông
Câu hò trên sông
Đưa ta vào lối đi về
Cho trọn vẹn một câu thề
Dù cuộc đời buồn đau đắng cay
Quê hương ơi chẳng bao giờ phai
Cánh rừng già nghiêng nghiêng gió lay
Như ru ta khúc ca nồng say.
Câu 6
Hạt gạo trắng trong như tấm lòng của đất, chở hương thơm đi khắp mọi miền.
Ai nặng nợ với tuổi đời cơ cực
Để nơi nầy bừng sáng những ước mơ
Bồi hồi gom nhặt ỳ thơ
Để rồi hoài niệm một thời dấu yêu.