Em đừng đến thôi em đừng đến
Đời trăm năm cây cỏ đã ngàn năm
Thương em từ độ trăng rằm
Từ cơn hiu quạnh thì thầm sớm hôm
Em đừng đến thôi em đừng đến
Mình chia tay sông núi cũng chia tay
Thương em đếm trắng gọi ngày
Đôi vầng nhật nguyệt ngủ say bên trời
Em đừng nhớ thôi em đừng nhớ
Rừng bâng khuâng tượng đá cũng bâng khuâng
Tìm em từ thuở chớm xuân
Ô hay ngoảnh lại dấu chân rêu mờ
Em đừng nhớ thôi em đừng nhớ
Đời còn chi tóc trắng chẳng còn chi
Tìm em nắng chợt xuân thì
Chốn về hư ảo nói gì với nhau
Để mình ta uống cạn cơn đau
Để mình ta tìm đến mai sau
Mưa không tạnh một đời mưa không tạnh
Hun hút đường dài cõi nhớ - quên.