Làm thi sĩ , nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây,
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến.
Cảm xúc – Xuân Diệu
Anh về từ miền phố biển hiền hoà, tôi đến từ một vùng đất mộng mơ…Chưa một lần quen biết, chưa một lần gặp mặt…nhưng cả anh và tôi đều yêu thích những cánh gió giao mùa mơn man làn tóc mây, những ngọn sóng biển ôm bờ ru tình thủy chung, những con sông trăng lụa là hư ảo, những hạt mưa hay những giọt lệ lòng buồn rơi thổn thức, những nỗi sầu của nhân gian hay vũ trụ thiên nhiên…Anh thường bảo tôi
…”Thơ là những rung động tuyệt vời của cảm xúc, phát xuất từ niềm hạnh phúc , nỗi đớn đau , sự muộn phiền và xen lẫn đâu đó thấp thoáng những ước mơ , nỗi mong chờ và cả niềm hy vọng...Những người làm thơ là những người muốn chuyên chở những cảm xúc đó bằng sự kết hợp giữa tâm hồn và vần điệu... Để rồi những bài thơ được hình thành và từ đó gởi đi mong chia xẻ với những người đồng cảm…”
Vườn hoa này tôi trồng những đóa hương vần hé nụ từ những cảm thông, những chia sẻ về một sự đam mê nghệ thuật chung, những rung động … Một phút giao cảm, một chữ duyên tao ngộ giữa anh và tôi trong cuộc đời phù du hư ảo này …
Paris lộng lẫy đèn giăng muôn sắc
Trời đêm lấp lánh vô vàn ánh sao
Giữa dòng người sao buồn cay khoé mắt
Phố chợ vui mà em bỗng nghẹn ngào
Bờ sông Seine mù sương khuya ướt lạnh
Vỹ cầm ai dạo nghe buốt con tim
Khúc nỉ non xẻ bao lời cùng gió
Từng cung sầu nhớ ru em đắm chìm
Ở nơi phố biển người còn mãi đợi
Dẫu trong muộn màng đời lỡ tình đau
Vẫn mong ngóng ngày thuyền em về bến
Nối cầu Thương- Nhớ cho duyên thắm màu
Dẫu một ngày tình ta không ảo mộng
Trăm năm một kiếp vẹn một chữ chờ