Hỏi tại sao, mưa rơi xuống thật lâu
Tan phiến thạch, kết tụ từ cát bụi
Cái tâm hư, phơi bầy ra trần trụi
Nỗi nhớ khẫy cười, bắt mạch đời nhau
Nhịp nào rơi, nhịp nào loạn mù khơi
Giòng máu ngược, vất vả về nguồn cội
Trái tim con, luôn tìm lời ước thệ
Nghe vọng xa, trăm nhánh đổ từ trời
Từng sợi mây, hóa hàng vạn sợi thương
Đang trói chặt, bóng đêm ngoài hiên gió
Hạt mưa rơi, chạm giòng đời tương ngẫu
Nghe mơ hồ, nhưng thật sự tơ vương
Vườn trăng-gió, cỏ rợp mình dưới cội
Đóa thạch quy, rung bật lời đá vang
Đường nhân gian, đêm xóa dấu.. sương loang
Khói quyện trắng, trên thời gian hào nhập
Giấc ngủ hoa, giấc mơ bướm nhập nhằng
Cũng như đêm, còn vang lời mưa gió
Ngày đã tan, vẫn còn đây dấu nợ
Niệm dư thì thầm, lời hối nào chăng..!?..
Mưa vẫn không rời, sóng vẫn đuổi dồn nhau
Biển tâm động, hay tâm người không tịnh
Bóng hư ảo, xoáy quanh hình hạnh phúc
Đêm nghiêng rơi, hồn khát vọng..vỡ sầu
Lại hỏi mưa, mưa thấm đất bao lâu
Mưa thấm cội rễ đời, xanh xao nhớ..
Bóng tương tư, ngầm vươn cao.. vượt thoát..
Trở vào mây, rơi mưa xuống đời nhau ...