Ánh mắt xa xăm tôi dõi theo những cánh hạc đang nhẹ bay theo gió, chiều tím bỗng trở nên tĩnh lặng và thật bình yên, hoàng hôn buông xuống với những tia nắng vàng thật ấm áp, cánh hạc lững lờ giữa khung trời như đang vờn cùng mây tắm cùng nắng, một khung cảnh của hoàng hôn tuyệt đẹp về nơi đây, về trong tôi, nhưng trong khoảnh khắc nó đang dần biến mất sau những dãy núi kia, và tia nắng cuối chiều cũng vội vụt tắt để lại khung trời một màu tím những áng mây giăng kín bao
phủ.
Hôm nay đặt bút sao tôi có cảm giác mình sắp viết nên một nỗi buồn, sâu thẳm một cảm xúc đang dâng trào dồn vào đôi tay, trong bộ não tôi bây giờ sao nó như một tàng thư chỉ toàn một nỗi buồn sắp đặt ngăn lắp, có phải chính tôi tạo nên tàng thư đó hay nó có sẵn trong tôi? Thật buồn quá đi !!!. Bỗng ngoài khung cửa sổ lóe sáng ! Tò mò tôi rời bàn phím ngoái cổ ra ngoài xem, thì ra là những tia chớp liên tiếp tạo ra một ánh sáng rực cả một vùng trời, “ghệ mỏ” lên khung cữa sổ, trong ánh mắt mơ hồ nhìn về phía những tia chớp, tôi thầm nghĩ và luôn mơ về một chân trời của hạnh phúc, chắc là ở tận cuối chân trời kia rất đẹp? Và rất nhiều điều mới lạ ở nơi ấy? Và có một sức sống rất mạnh mẽ, thần kỳ đang tiềm ẩn ở sau những tia chớp kia? .
Mưa đêm
Nặng tựa nỗi niềm
– Người đang ngủ.
Những niềm vui cũ...
Những giấc mơ phù phiếm, viển vông,
Rực rỡ như cầu vồng,
Rồi tan biến như không...
– Người rơi xuống giữa vực sâu nghìn trùng.
Người nghe gió thét gào như khóc,
Và mưa đêm xé toác hồn côi,
Và ấm,
Và sét,
Như lưỡi dao đâm thẳng trái tim người!
Trái tim không rơi lệ,
Vì trái tim không lệ,
Hay vì lệ cạn nơi tim...
Lại là một cánh chim
Người mãi mãi không bao giờ với tới...
Nhưng trong đêm tối
Và mưa giăng khắp lối,
Có bao giờ một cánh chim bay...?
Một cánh chim không tồn tại,
Như chính người, như những bàn tay
Tan biến chẳng ai hay...
Như đêm dài,
Như mưa rơi,
Và như nước mắt
Ai gặp lúc ban mai?